Nhân vật chính trong hình là Zhao Lusi, 19 tuổi, đến từ Trung Quốc. Hiện cô là sinh viên Đại học Mingdao, Đài Loan. Zhao sau đó càng gây chú ý khi tham gia gameshow Trung Quốc có tên Mars Intelligence Agency mùa thứ 2. Vẻ ngoài đáng yêu và sự thông minh, lém lỉnh của cô đã "đốn tim
Mẹ đơn thân hải phòng. Tôi - một single mom (mẹ đối kháng thân) chán ngán cuộc sống hôn nhân đầy mệt mỏi và hết sạch tình yêu thương - đã bỗng dưng ngã oạch vào vòng tay nóng sực của một người các bạn cũ, nhằm rồi "tình một đêm" kéo dài đến mấy ngàn đêm
Bạn Muốn Hẹn Hò - 790 I Nàng áo dài xinh thuần khiết CẢM NẮNG chàng MC BODY SIÊU MẪU ngay khi mở rào. BẠN MUỐN HẸN HÒ - Tập 790 FULL mới nhất phát sóng ngày 30/04/2022 sẽ là 2 cặp đôi cực kì thú vị với nhiều tình tiết hẹn hò khiến khán giả đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Còn trời tây chính là nói cô ta mấy năm nay đều là sinh sống ở Trung Quốc. Vương tổng là người đã bao nuôi cô ta, ông ta năm nay tuổi đã sấp xỉ bảy mươi rồi. Năm xưa khi cùng Lê Gia Hào nói chuyện yêu đương, khi đó Lê Gia Hào và cô ta vẫn còn là sinh viên đại học.
Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một. Hài Hước. 2. Bảo Bối Của Tổng Tài Ác Ma. Hài Hước. 3. Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương. Hài Hước. 4. Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý
Một lần nữa, Trương Bá Chi lại làm mẹ đơn thân khi sinh con thứ 3 10 năm cho một đoạn tình trường từ người yêu cho đến vợ chồng của Trương Bá Chi và Tạ Đình Phong quả là một đoạn đường rất cảm xúc với quá nhiều trắc trở, sướng vui lẫn khổ đau.
sYzUf. Chị Tư tinh ý phát hiện ra mình hỏi chuyện sai chỗ, có chút lúng túng quay lại phòng bếp, ý vị cười Thanh Trúc tức giận quyết định không để ý tới Lê Gia Hào nữa mà đi về phòng mình, bỏ mặc anh ở lại phòng Gia Hào đầu đổ đầy vạch đen, lửa giận chưa kịp phát ra ngoài thì đã bị giận ngược lại, không cần dập tự tắt. Anh lúng túng sờ mũi mình một cái khó hiểu." Sao mình lại bị giận rồi, đáng nhẽ người tức giận phải là mình chứ nhỉ?"Nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là lật đật chạy theo cô gái nhỏ mà ăn năn một chút, trong lòng tự nhủ, mình nhịn người yêu chứ có phải ai đâu mà lo thiệt, trước cứ dỗ người tới tay Thanh Trúc vào phòng đóng cửa lại cũng không có chốt, mà đi lấy quần áo đi vào nhà tắm thay đồ. Bên ngoài Lê Gia Hào đẩy cửa đi vào, đây không phải là lần đầu tiên anh vào phòng cô, nhưng lần này anh vào đây khi đã là bạn trai của cô nên có chút tò mò xem xét nhìn khắp gian phòng khá rộng rãi thoải mái, cả căn phòng là màu xanh cốm, trong không khí còn có một mùi hương thơm dịu nhẹ vô cùng dễ chịu. Khắp nói trong căn phòng là hình ảnh của các nhân vật hoạt hình, từ đoremon tới conan... nếu ai không biết còn có thể nghĩ đây là một căn phòng của con nít. Chợt ánh mắt Lê Gia Hào dừng trên bức hình đoremon cách đó không xa, lại nhớ đến ban nãy người đàn ông kia cũng là mang đến tỏ tình bằng một con đoremon thật lớn thì lại cảm thấy khó chịu không thôi. Ánh mắt liền đảo quanh nhìn khắp một lượt hình dán trong phòng, trong lòng có một chủ ý lóe Thanh Trúc từ trong phòng tắm đi ra đã rơi vào trong một vòng tay người nào đó. Cô giận dỗi mà đẩy ra, bất quá cũng chẳng dùng đến bao nhiêu lực cả. Lê Gia Hào ôm cô nhẹ giọng."Anh xin lỗi... là anh sai rồi...""Anh sai cái gì?"Trần Thanh Trúc nói, âm thanh có chút phụng phịu làm nũng. Lê Gia Hào bất đắc dĩ cười, nói."Anh không nên phát hỏa với em. Nhưng mà cô nhóc, em cũng thấy đấy trong hoàn cảnh như vậy anh thật sự không có nhịn được mà...""Không nhịn được liền bắt nạt em sao?""Anh bắt nạt em lúc nào chứ?"Lê Gia Hào bộ dáng oan uổng nói lại. Trần Thanh Trúc liền muốn đẩy tay anh đang ôm mình ra, nhưng không được."Anh chính là bắt nạt em... vô sỉ mà... mà... tức chết người ta mà...""Được rồi... được rồi... là anh sai... anh sai rồi... anh xin lỗi...""Hừ...""Còn không phải hoa đào kia của em sao? Em lại còn hồn nhiên thừa nhận anh ta là hoa đào của mình nữa... nên...""Nên cái gì mà nên... đây là anh ấy theo đuổi em. Còn là theo đuổi lâu lắm rồi. Hừ... nhưng em còn chưa có đồng ý, hôm nay anh ấy mới công khai đến ngỏ lời. Ai như anh, chẳng biết có tình cảm hay không, miệng thì nói là không có, mà còn ôm ôm ấp ấp nữa là... em rất thẳng thắn, hoa đào thì em nói là hoa đào, cũng đâu có nói là thích anh ấy đâu, chẳng phải là em đã từ chối anh ấy rồi hay sao?"Khóe miệng Lê Gia Hào co rút một hồi. Cô nhóc này sao đến giờ vẫn còn nhớ đến chuyện kia vậy? Thật là..."Được... được... vậy chúng ta coi như huề, xí xóa được không? Hoa đào thì mặc hoa đào, chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau thì sẽ không có chuyện gì cả, hoa đào cũng chỉ để trang trí mà thôi..."Trần Thanh Trúc mỉm cười, gật gật đầu."Như vậy mới đúng, hừ... em cũng không có giận dỗi gì anh cả, nhưng em lại muốn anh tới dỗ em. Muốn anh dịu dàng không được nổi nóng với em, tin tưởng em... có phải em giống con nít, làm anh khó chịu lắm đúng không?""Ngốc ạ..."Anh mắng cô một câu, trong đó tràn đầy cưng chiều, xoay người cô lại, cúi xuống, hôn. Dịu dàng, nhẹ nhàng mà hôn, cô cũng nhiệt tình đáp lại anh, theo sự dẫn dắt của anh mà từ từ đâm chìm. Chỉ đến khi cả hai như không thể thở nổi nữa mới kết thúc, nắm tay nhau đi ra mỉm cười, trong lòng ấm áp, hạnh phúc tràn đầy. Thầm nghĩ, mình sao lại có sự thay đổi như vậy nhỉ? Thật khác lạ... Có lẽ con gái khi yêu đều vô lý như thế. Kể cả khi lỗi ở mình thì cũng vẫn có thể giận dỗi mà làm nũng, nếu một người có thể bao dung cái sự vô lý của cô ấy thì có lẽ đó chính là chân ái.~~~~~~~~"Anh Hào... em chính là thiết kế mới đến..."Lê Gia Hào nhìn người đang đứng trước mặt mình. Đây chính là Vũ Bình bạn thân của em gái anh, nên hai người cũng coi như là quen biết. Vũ Bình học thiết kế thời trang, cũng có chút tiếng tăm trong giới mộ điệu. Lần này Vũ Bình thông qua sự giới thiệu đặc biệt là Lê Yên Thư mà được nhận vào Khánh Điển, làm việc tại phòng thiết kế, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đến ra mắt chào hỏi với Lê Gia Hào."Tôi đã biết rồi, cô có thể đi làm việc của mình rồi.""Dạ..."Vũ Bình nở một nụ cười thật đẹp nhìn Lê Gia Hào, ánh mắt như có một chút hi vọng, cùng luồng ánh sáng lướt qua.
Lê Gia Hào "Mẹ đơn thân mà còn rất thuần khiết sao, ai tin đây... thật nghi ngờ a..." Tin Tin "Thật mà... mẹ cháu một trăm phần trăm... cực kỳ... cực kỳ thuần khiết nha..." Trần Thanh Trúc"Con trai, không cần tận lực giao bán mẹ như vậy chứ?..." Tin Tin "Mẹ thân yêu... con muốn có em gái a..." Lê Gia Hào "Nếu vậy gả mẹ cháu cho chú đi... chú đảm bảo rất nhanh sẽ cho cháu bế em... nhưng em trai hay em gái chú không chắc được..." Tin Tin "Được thôi nếu chú có thể cua được mẹ thân yêu nhà cháu..." Lê Gia Hào"Vậy cháu chờ bế em đi..." Tin Tin"Rất sẵn lòng..." Trần Thanh Trúc"Này hai người đang nói gì hả... ai muốn gả? Ai muốn sinh? Ta đây không đồng ý..." Một đôi mẹ con hài hước vui nhộn. Mà sao đứa nhỏ này luôn muốn đào hầm mang mẹ nó đi bán vậy nhỉ?... Một nam nhân cực phẩm lòng dạ thâm sâu luôn luôn mang đồ tới tận lực cùng đứa nhỏ đào hầm mang hai mẹ con về nhà nuôi... Truyện sẽ có nhiều tình tiết hấp dẫn, mới lạ, khó đoán, hãy cùng mình khám phá nào. Like, vote và theo dõi để ủng hộ mình nha. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ...Truyện này do Kiều Lê cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon
Trang 1 của 3 trang 1 2 3 » Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất Tác giả Kiều Lê. Thể loại Ngôn tình, nữ cường. Số chương Đang cập nhật Tình trạng Chưa hoàn. Văn án Link thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Kiều Lê Alissa và Điệp Lam thích bài này. Last edited by a moderator 17 Tháng một 2020 Chương 1 Năm năm, trở lại cố hương Sân bay.. Một lớn một nhỏ mang theo rất nhiều hành lý đi ra cổng chính. Lớn là một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi, tóc đen buộc đuôi ngựa, da trắng, dáng cao, khuôn mặt bị che đi một nữa vì chiếc kính dâm bản giới hạn của D&G. Nhìn qua đã biết đây chính là một đại mỹ nữ rồi.. Bé là một cậu nhóc tầm sáu đến bảy tuổi. Phấn điêu ngọc trác, đáng yêu vô cùng.. Cả hai đi cạnh nhau đã chiếm biết bao ánh nhìn đổ về phía họ. Trần Thanh Trúc khẽ mỉm cười cảm khái. "Aizzz.. năm năm rồi. Năm năm mới trở lại quê nhà, mọi thứ thay đổi cả rồi.." Cậu nhóc con đứng bên cạnh, khẽ giật giật tay áo của Trần Thanh Trúc. "Mẹ à.. trước hết hãy về nhà đã.. mẹ muốn ở đây cảm khái như vậy tới bao giờ đây? Tay con xách đồ rất mỏi đó.." Trần Thanh Trúc khẽ cốc nhẹ vào đầu nhóc một cái.. "Con thì biết cái gì hả.. mẹ con đây năm năm mới trở về cố hương, trong lòng rất bồi hồi xúc động, con hiểu không?" Cậu nhóc khẽ nhún nhún vai, môi nhỏ hơi chu ra. "Xì.. mẹ thân yêu.. con đây cũng là năm năm mới trở lại cố hương a.. mẹ bớt làm màu.." Trần Thanh Trúc lại cốc nhẹ đầu bé một cái nữa. Cậu bé bất mãn chu môi nhìn mẹ mình. "Mẹ à.. mẹ cứ cốc như vậy con sẽ ngốc thật đó.." Trần Thanh Trúc vẻ mặt chẳng mấy để ý nói. "Ngốc một chút cũng tốt.. ngốc một chút cho con đỡ suốt ngày trả treo lại mẹ.. hừ.. hừ.." Cậu nhóc vô cùng khinh bỉ mà nhìn mẹ mình một cái. "Hừ.. con mà ngốc thật để xem mẹ làm sao nuôi nổi con.. đến lúc đó chẳng mấy chốc mẹ sẽ thành bà thím già không ai thèm đâu. Ế.. luôn.." Trần Thanh Trúc trân chối mà nhìn con trai, có đứa nhỏ nhà ai nói mẹ mình như vậy không hả? Ai.. ai nói có một đứa con thông minh là tốt hả? đứa nhỏ thông minh quá sẽ khiến bạn không có thành tựu làm mẹ đâu.. "Tin Tin.. con có tin là hôm nay mẹ sẽ nấu bữa tối không?" Cho dù rất là mất mặt nhưng để có thể trừng trị đứa con trai này Trần Thanh Trúc chỉ có thể mang khả năng nấu nướng thiên hạ vô song của mình ra để làm vũ khí mà thôi. Quả đúng như dự kiến, con trai cô nghe xong liền rụt cổ lại.. "Mẹ à.. con im lặng rồi, mẹ tiếp tục xúc động với tình cảm quê hương dạt dào đi.. bữa tối chúng ta có thể ra ngoài ăn hay là để con nấu cũng được.." Trần Thanh Trúc "Ăn ngoài không tốt lắm.. mà để con nấu mẹ lại sợ con vất vả a.." Tin Tin "Không vất vả.. không vất vả.. được phục vụ một đại mỹ nữ là mẹ đây, con rất sẵn lòng.." Trần Thanh Trúc "Tốt.. nhưng hôm nay mẹ sẽ khao con ăn hàng, dù sao chúng ta cũng chưa có mua đồ dùng trong nhà. Muốn nấu cũng phải để sau, mua đồ xong mới có cái để nấu chứ.. đi thôi.." Tin Tin trong đầu rối rắm, cậu vậy nhưng lại thua rồi.. kịch bản hôm nay đã đổi mới rồi.. a.. trong lòng cậu nhóc nào đó không ngừng gào thét. "Mẹ.. mẹ là thần phá bếp mẹ lợi hại.. đem cái đó ra đối phó con trai mẹ có xấu hổ không?" Aizz.. sao ông trời lại giao bé cho một bà mẹ như vậy này.. bên ngoài cái gì cũng tốt chỉ có cái không tốt là dồn hết ở nhà.. Bên này nhóc con còn đang bi thương một mình thì Trần Thanh Trúc đã gọi được xe và đang gọi bé. "Tin Tin.. nhanh lên con.." Tin Tin nghe tiếng mẹ gọi liền nhấc đôi chân đi tới. "A.." Bất chợt lúc này bé lại bị va vào một người lạ mặt. Người này nhìn qua là một người rất trẻ tầm hai mấy ba mươi tuổi. Ngũ quan cân đối, là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời của tạo hóa, từng đường nét trên mặt như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ, làm cho người ta muốn ngắm mãi không thôi. Đôi mắt hờ hững nhìn Tin Tin, mở miệng hỏi bé. "Cháu có sao không?" Tin Tin khẽ lắc cái đầu nhỏ của mình, cười nói. "Cháu không sao ạ.. chào chú.. cháu đi trước, mẹ cháu đang chờ.." Nói xong cậu bé nhấc chân chạy về phía Trần Thanh Trúc. Trần Thanh Trúc thấy nhóc không sao thì cũng không nói gì, đỡ lấy giỏ xách nhỏ trong tay nhóc, mở cửa xe cho nhóc lên xe. Đứng tại đó nhìn theo bóng dáng chiếc xe khuất dần, Lê Gia Hào không khỏi cau mày suy nghĩ. Cậu nhóc này rất giống một người, nhưng nhất thời anh không thể nhớ ra đó là ai. Nhưng cái cảm giác khi nãy nắm tay cậu nhóc, ở cậu bé cho anh một cảm giác vô cùng thân thiết.. Lê Gia Hào khẽ trầm ngầm một lát.. Còn tiếp Chương 2 Tập đoàn Khánh Điển Trong một căn hộ trung cư cao cấp, một hình bóng nhỏ bé đang thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng. Tin Tin nhìn về phía phòng ngủ vẫn còn đang khép chặt cất tiếng gọi. "Mẹ.. mẹ.. ra ăn sáng.." Trần Thanh Trúc một tay vơ vội chiếc áo mỏng khoác bên ngoài, nghiêng người nói vọng ra. "Mẹ ra ngay.. chờ mẹ một chút.." Tin Tin khẽ chu môi lên bất mãn. "Mẹ.. mẹ mà vẫn thế này thì ai dám rước mẹ chứ.." Trần Thanh Trúc nghe con trai bất mãn liền trừng mắt nhìn Tin Tin. "Có ai như con không hả, suốt ngày chỉ muốn gả mẹ ra ngoài. Con nói xem con nhà người ta không phải vẫn là luôn luôn muốn độc chiếm mẹ mình hay sao? Sao con lại không như vậy chứ?" Tin Tin "Mẹ.. con đây là nghĩ tốt cho mẹ a.. con chăm mẹ không bằng chồng chăm vợ a.." Trần Thanh Trúc cốc nhẹ nên đầu cu cậu một cái. "Thôi đi nhóc con.. con làm như mẹ không hiểu con sao.. hừ hừ.." Tin Tin "Hắc.. hắc.. mẹ.. hiểu con nhất vẫn là mẹ.." Trần Thanh Trúc "Thôi đi.. hừ.. mẹ còn ăn sáng.. hôm nay mẹ phải đi đến Khánh Điển ký hợp đồng đó." Tin Tin "Mẹ.. mẹ định đi vào khuôn khổ gò bó như vậy làm sao? Khánh Điển là một trong những tập đoàn hàng đầu về thời trang, may mặc và giải trí đó. Con đã tìm hiểu qua rồi, ở Khánh Điển tuy rằng mức đãi ngộ rất tốt nhưng sự gò bó, nguyên tắc là vô cùng cứng ngắc.. hoàn toàn không hợp với mẹ chút nào đâu." Trần Thanh Trúc nuốt miếng bánh mì xuống, đưa tay với lấy ly sữa uống một ngụm rồi nói. "Mẹ biết chứ.. chẳng qua lần này Khánh Điển là tự đến tìm mẹ. Lại nói mẹ là tới ký hợp đồng nhưng điều khoản như thế nào lại là do mẹ con đưa tới chứ không phải họ.." Tin Tin ra vẻ khẽ gật gù, giơ ngón tay cái lên tán thưởng. "Mẹ.. mẹ lợi hại.." Trần Thanh Trúc được khen cười híp mắt, đắc chí. "Hắc.. hắc.. còn không xem mẹ của con là ai chứ.. ta đây chính là Helen một mặt trời rực rỡ, tỏa sáng trên làng thời trang quốc tế đó nha.." Tin Tin nghe mẹ mình nói thì liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nhưng ngay sau đó cậu bé đã phải cúi ngậm thìa mà hậm hị. Trần Thanh Trúc "Con trai chờ mẹ xử lý xong cái hợp đồng này, sẽ đi tìm một trường học tốt cho con.." Tin Tin "Mẹ.. không vội.. không vội.." Trần Thanh Trúc "Cái gì mà không vội chứ, đứa nhỏ thì phải tới trường. Tới trường con sẽ được học những điều hay, được quen nhiều bạn mới.. cứ vậy nhé, mẹ đi trước đây.." Tin Tin rất không tình nguyện mà gật đầu một cái. "Vâng ạ.." ~\~\~\~\~\~\~\~\ Tập Đoàn Khánh Điển một trong những tập đoàn đứng đầu về thời trang, may mặc và giải trí trong nước, có tầm cỡ quốc tế. Chủ tịch tập đoàn, kiêm người sáng lập tập đoàn là ông Lê Hoàng Khánh và phu nhân bà Hà Thảo Điển. Hiện tại cả hai vợ chồng đã lui về phía sau hậu trường, nhưng ông Lê Hoàng Khánh vẫn nắm giữ chức chủ tịch hội đồng quảng trị. Vị trí tổng giám đốc được giao lại cho người con trai thứ hai của mình là Lê Gia Hào, anh năm nay ba mươi hai tuổi. Lê Gia Hào chấp trưởng tập đoàn từ năm hai mươi tuổi, dưới sự lãnh đạo của anh sau ba năm đã có những thành tựu rõ rệt, vươn tầm ra thế giới. Đến nay tập đoàn này chính là một tập đoàn lớn, không chỉ đầu tư một hậng mục nhất định, mà còn lấn sân sang rất nhiều lĩnh vực khác. Nhưng mảng được đầu tư chú trọng phát triển nhất vẫn là thời trang, may mặc và giải trí. Hai vợ chồng ông Lê Hoàng Khánh còn có hai người con nữa đó chính là Lê Gia Tuệ năm nay ba mươi ba tuổi, là con trai cả, người con trai cả này bị bắt cóc khi mười tuổi, và trở về năm hai mươi ba tuổi. Do lưu lạc bên ngoài một thời gian khá lâu đến tận năm hai mươi ba tuổi mới trở về. Nên hai vợ chồng Lê Hoàng Khánh và Hà Thảo Điển đối với đứa con trai này vô cùng áy náy, nên khi Lê Gia Tuệ vừa mới trở lại liền được giao cho quản lý công ty giải trí Hoàng Thiên. Dưới Lê Gia Hào còn có một người em gái là Lê Yên Thư, năm nay hai mươi tám tuổi. Lê Yên Thư hiện tại là một giảng viên đại học của một trường đại học có tiếng trong nước. Trần Thanh Trúc trước khi tới Khánh Điển cũng đã tìm hiểu qua tình hình của tập đoàn này, nên với những điều cơ bản cũng có nắm được. Vừa bước chân vào tập đoàn, lễ tân đã mỉm cười chào hỏi với cô. "Chào cô.. xin hỏi cô tìm ai ạ.." Trần Thanh Trúc "Tôi có hẹn với tổng giám đốc của các cô, phiền cô xem qua.." Lễ tân cười nhìn cô. "Vâng.. phiền cô chờ cho một lát ạ.." Lễ tân dùng điện thoại nội bộ để gọi đi. "Chị Kim.. có một cô gái tới đang ở sảnh, nói là có hẹn với tổng giám đốc ạ.." Cô lễ tân quay sang bên Trần Thanh Trúc hỏi cô. "Xin hỏi cô tên gì ạ?" Trần Thanh Trúc liền nói. "Tôi là Helen.." Lễ tân báo lại với đầu bên kia, xong liền quay sang cô mỉm cười. "Dạ xin lỗi cô do sơ suất phía bên thư ký vậy nên mới để cô chờ như vậy, mời cô đi lên trên tầng mười tám.. thang máy bên phía tay trái ạ.. nên đó thư ký Kim sẽ đón cô ạ.." Trần Thanh Trúc nở một nụ cười tiêu chuẩn nói. "Không có gì.." Còn tiếp Chương 3 Bàn Hợp Đồng Trần Thanh Trúc được đưa tới phòng tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển. Trong văn phòng tổng giám đốc, không khí đang có gì đó hơi bị đè ép, mà điều này lại đến từ một người đàn ông đang ngồi ở vị trí tổng tài kia. Mà khoan.. Trần Thanh Trúc trợn to mắt lên nhìn người đàn ông đó, sao người này lại.. lại có thể giống con trai cô thế này.. cô những tưởng con trai mình chỉ là bản sao của ba nó thôi chứ, nhưng sao lại có người giống nó tới vậy. Ngay cả cái khí chất tỏa ra lạnh lùng khi nghiêm túc kia cũng giống a.. nhưng sao trên đời này lại có hai người giống nhau tới vậy chứ.. không.. phải nói là ba người đi.. ba người kể cả ba đứa nhỏ nữa. Nhưng đến sau này Trần Thanh Trúc mới biết được số người này hẳn phải là bốn đi.. Nhưng rất nhanh cô liền không suy nghĩ tiếp, dù sao người giống người cũng là chuyện thường tình mà thôi. Lê Gia Hào thấy có người tới liền thu liễm lại khí áp kia, nhìn cô nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn mà tiến tới.. "Nhà thiết kế Helen.. rất hân hạnh khi mà cô tới đây. Tự giới thiệu tôi là Lê Gia Hào tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển. Thành thật xin lỗi vì đã để mất thời gian của cô nơi lễ tân.." Trần Thanh Trúc mỉm cười, thoải mái mà nói. "Lê tổng khách khí rồi.." Lê Gia Hào làm động tác mời cô, hướng tới bộ bàn uống nước trong phòng ngồi xuống. "Mời cô.." Lê Gia Hào hướng tới hai người đang ngồi đối diện với cô mà giới thiệu. "Giới thiệu với cô đây là phó tổng giám đốc, người phụ trách các công tác liên quan bên mảng thiết kế của tập đoàn Khánh Điển chúng tôi. Đào Hùng. Còn bên cạnh là trợ lý của tôi Trần Lãnh." Hai người Đào Hùng và Trần Lãnh kia rất nhanh mỉm cười nhìn cô, đưa tay ra chào hỏi. Đào Hùng "Xin chào.. rất hân hạnh.." Trần Lãnh "Xin chào.. rất hân hạnh khi được biết cô." Trần Thanh Trúc cũng bắt tay, cười chào hỏi. "Hân hạnh.." Lê Gia Hào bên cạnh lại nói tiếp. "Vị đây chắc cũng không cần tôi giới thiệu nhiều nữa. Cô Helen nhà thiết kế thời trang hàng đầu của làng thời trang quốc tế.." Cốc cốc.. Thư ký lúc này từ bên ngoài mang theo cà phê vào cho bốn người. Lê Gia Hào làm động tác mời, rồi vào chủ đề chính. "Để không mất thời gian của cô Helen đây lâu chúng ta bàn công việc luôn.. phó tổng Đào anh nói đi.." Đào Hùng hắng giọng, bắt đầu. "Hừm.. cô Helen là thế này, như đã liên hệ với cô từ trước đó, tập đoàn Khánh Điển chúng tôi muốn mời cô làm thiết kế kiêm tạo hình thời trang độc quyền cho tập đoàn chúng tôi.. Nếu cô đồng ý thì chức vụ tổng giám thiết kế và tạo hình của tập đoàn sẽ do cô tới đảm nhiệm.." Trần Thanh Trúc nghiêm túc nghe Đào Hùng nói xong, chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, nói. "Có lẽ quý tập đoàn đây chưa có hiểu về tôi cho lắm. Tôi xin nói rõ một chút, tôi hôm nay tới đây trước là tới quan sát tìm hiểu đôi chút về quý tập đoàn của các vị đây. Sau đó là có thể gặp mặt cùng trao đổi thẳng thắn với cao tầng của tập đoàn về chuyện hợp tác giữa đôi bên.. Nhưng.. tôi cũng phải nhắc lại một điều vô cùng quan trọng, rằng.. tôi là một nhà thiết kế yêu thích tự do, không muốn gò bó và khuôn khổ quá mức. Từ trước tới nay, từ khi bước chân vào giới thời trang này tôi chưa bao giờ ký bất cứ hợp đồng nào mà phải đến công ty đối tác để nhận việc và sau là hàng tháng nhận lương cả.. xin lỗi tôi không thể làm việc theo khuôn khổ gò bó được.." Ngưng một lát Trần Thanh Trúc đảo mắt quan sát thấy ba người còn lại vẫn đang lắng nghe mình nói liền tiếp. "Cũng như đã có trao đổi từ trước với các vị, tôi đã nói, tôi sẽ ký hợp đồng độc quyền cho thiết kế và tạo hình.. tức là những thiết kế sau này tôi giao cho quý rập đoàn sẽ là những thiết kế độc quyền. Những nghệ sĩ tôi chấp nhận tạo hình sẽ có những tạo hình độc quyền. Cũng có nghĩa là tôi chỉ cùng quý tập đoàn ký kết các hợp đồng trong từng hạng mục mà mà thôi.. nếu được.. xin hỏi các vị thấy sao?" Lê Gia Hào trầm mặc một chút liền nói. "Như vậy có lẽ là không được thỏa đáng cho lắm. Nếu như cô Helen đây nói vậy, đặt giả thuyết nếu như sau này cô thiết kế được hai mẫu thiết kế mà cô chỉ giao cho chúng tôi một mẫu, còn một mẫu lại giao cho đối thủ của chúng tôi thì sao? Chúng tôi là người làm ăn, không phải là không tin cô, nhưng chúng tôi không thể làm những gì chúng tôi không nắm chắc được.." Còn tiếp Chương 4 Hợp tác thành công Trần Thanh Trúc được đưa tới phòng tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển. Trong văn phòng tổng giám đốc, không khí đang có gì đó hơi bị đè ép, mà điều này lại đến từ một người đàn ông đang ngồi ở vị trí tổng tài kia. Mà khoan.. Trần Thanh Trúc trợn to mắt lên nhìn người đàn ông đó, sao người này lại.. lại có thể giống con trai cô thế này.. cô những tưởng con trai mình chỉ là bản sao của ba nó thôi chứ, nhưng sao lại có người giống nó tới vậy. Ngay cả cái khí chất tỏa ra lạnh lùng khi nghiêm túc kia cũng giống a.. nhưng sao trên đời này lại có hai người giống nhau tới vậy chứ.. không.. phải nói là ba người đi.. ba người kể cả ba đứa nhỏ nữa. Nhưng đến sau này Trần Thanh Trúc mới biết được số người này hẳn phải là bốn đi.. Nhưng rất nhanh cô liền không suy nghĩ tiếp, dù sao người giống người cũng là chuyện thường tình mà thôi. Lê Gia Hào thấy có người tới liền thu liễm lại khí áp kia, nhìn cô nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn mà tiến tới.. "Nhà thiết kế Helen.. rất hân hạnh khi mà cô tới đây. Tự giới thiệu tôi là Lê Gia Hào tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển. Thành thật xin lỗi vì đã để mất thời gian của cô nơi lễ tân.." Trần Thanh Trúc mỉm cười, thoải mái mà nói. "Lê tổng khách khí rồi.." Lê Gia Hào làm động tác mời cô, hướng tới bộ bàn uống nước trong phòng ngồi xuống. "Mời cô.." Lê Gia Hào hướng tới hai người đang ngồi đối diện với cô mà giới thiệu. "Giới thiệu với cô đây là phó tổng giám đốc, người phụ trách các công tác liên quan bên mảng thiết kế của tập đoàn Khánh Điển chúng tôi. Đào Hùng. Còn bên cạnh là trợ lý của tôi Trần Lãnh." Hai người Đào Hùng và Trần Lãnh kia rất nhanh mỉm cười nhìn cô, đưa tay ra chào hỏi. Đào Hùng "Xin chào.. rất hân hạnh.." Trần Lãnh "Xin chào.. rất hân hạnh khi được biết cô." Trần Thanh Trúc cũng bắt tay, cười chào hỏi. "Hân hạnh.." Lê Gia Hào bên cạnh lại nói tiếp. "Vị đây chắc cũng không cần tôi giới thiệu nhiều nữa. Cô Helen nhà thiết kế thời trang hàng đầu của làng thời trang quốc tế.." Cốc cốc.. Thư ký lúc này từ bên ngoài mang theo cà phê vào cho bốn người. Lê Gia Hào làm động tác mời, rồi vào chủ đề chính. "Để không mất thời gian của cô Helen đây lâu chúng ta bàn công việc luôn.. phó tổng Đào anh nói đi.." Đào Hùng hắng giọng, bắt đầu. "Hừm.. cô Helen là thế này, như đã liên hệ với cô từ trước đó, tập đoàn Khánh Điển chúng tôi muốn mời cô làm thiết kế kiêm tạo hình thời trang độc quyền cho tập đoàn chúng tôi.. Nếu cô đồng ý thì chức vụ tổng giám thiết kế và tạo hình của tập đoàn sẽ do cô tới đảm nhiệm.." Trần Thanh Trúc nghiêm túc nghe Đào Hùng nói xong, chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, nói. "Có lẽ quý tập đoàn đây chưa có hiểu về tôi cho lắm. Tôi xin nói rõ một chút, tôi hôm nay tới đây trước là tới quan sát tìm hiểu đôi chút về quý tập đoàn của các vị đây. Sau đó là có thể gặp mặt cùng trao đổi thẳng thắn với cao tầng của tập đoàn về chuyện hợp tác giữa đôi bên.. Nhưng.. tôi cũng phải nhắc lại một điều vô cùng quan trọng, rằng.. tôi là một nhà thiết kế yêu thích tự do, không muốn gò bó và khuôn khổ quá mức. Từ trước tới nay, từ khi bước chân vào giới thời trang này tôi chưa bao giờ ký bất cứ hợp đồng nào mà phải đến công ty đối tác để nhận việc và sau là hàng tháng nhận lương cả.. xin lỗi tôi không thể làm việc theo khuôn khổ gò bó được.." Ngưng một lát Trần Thanh Trúc đảo mắt quan sát thấy ba người còn lại vẫn đang lắng nghe mình nói liền tiếp. "Cũng như đã có trao đổi từ trước với các vị, tôi đã nói, tôi sẽ ký hợp đồng độc quyền cho thiết kế và tạo hình.. tức là những thiết kế sau này tôi giao cho quý rập đoàn sẽ là những thiết kế độc quyền. Những nghệ sĩ tôi chấp nhận tạo hình sẽ có những tạo hình độc quyền. Cũng có nghĩa là tôi chỉ cùng quý tập đoàn ký kết các hợp đồng trong từng hạng mục mà mà thôi.. nếu được.. xin hỏi các vị thấy sao?" Lê Gia Hào trầm mặc một chút liền nói. "Như vậy có lẽ là không được thỏa đáng cho lắm. Nếu như cô Helen đây nói vậy, đặt giả thuyết nếu như sau này cô thiết kế được hai mẫu thiết kế mà cô chỉ giao cho chúng tôi một mẫu, còn một mẫu lại giao cho đối thủ của chúng tôi thì sao? Chúng tôi là người làm ăn, không phải là không tin cô, nhưng chúng tôi không thể làm những gì chúng tôi không nắm chắc được.." Còn tiếp Chương 5 Lê Gia Tuệ Lê Gia Tuệ nhìn biểu tình này của Đào Hà Trang thì bật cười to khoái trí.. "Haha.. tiểu hồ ly này.. nếu nói không tin thì anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy.." Đào Hà Trang đỏ mặt nũng nịu, người không khỏi cọ cọ vài cái vào Lê Gia Tuệ.. "Lưu manh.. anh thật.." Lê Gia Tuệ "Anh làm sao nào? không phải anh lưu manh như vậy em mới thích sao?" Đào Hà Trang giơ nắm đấm lên đấm nhẹ vào lồng ngực Lê Gia Tuệ. "Hừ.. anh.. còn lâu ý.." Lê Gia Tuệ "Thật sao? để anh xem nào.." "A.." Sau một hồi điên loan đảo phượng, Lê Gia Tuệ lặng lẽ rời khỏi khách sạn, đi tới công ty giải trí Hoàng Thiên. Đào Hà Trang sau khi Lê Gia Tuệ đi khỏi không khỏi cong khóe môi. Lê Gia Hào tưởng mình hay lắm sao? Ngày đó cô yêu anh như vậy, nhưng do một lần say rượu phạm phải sai lầm mà anh không thèm nhìn cô lấy một cái.. cô luôn tự hỏi có phải anh vốn chỉ coi cô là thế thân hay không? Ở bên anh hai năm.. hai năm anh chưa bao giờ chạm tới cô.. không phải cô không cho anh mà là anh không để ý tới cô. Một mực vẫn là như vậy.. Người phụ nữ kia có gì mà để anh nhớ mãi như vậy chứ, cô ta có gì hơn cô? Chẳng phải cô ta đã phản bội anh đó sao? Lê Gia Hào rồi sẽ có ngày anh phải hối hận vì điều mình đã làm với Đào Hà Trang cô. Không có Lê Gia Hào thì cô đã có Lê Gia Tuệ không phải sao? ~\~\~\~\~\~\~\~\ Lê Gia Tuệ một đường đi tới công ty giải trí Hoàng Thiên. Khi hắn vừa mới vào tới công ty đã nhận được thông báo của tổng công ty phát xuống. Trên thông báo viết, tập đoàn Khánh Điển vừa ký hợp đồng hợp tác thành công cùng nhà thiết kế hàng đầu trong làng thời trang Helen.. "Mẹ nó chứ.. thằng nhãi Lê Gia Hào kia vậy nhưng lại đàm phán thành công cùng Helen.." Lê Gia Tuệ tức giận đến ngực phập phồng lên xuống không ngừng. Helen truyền kỳ của làng thiết kế thời trang, tạo hình nghệ sĩ. Tính tình xưa nay hơi có chút cổ quái, làm việc không theo lẽ thường, nhưng hiệu quả mang lại, lại vô cùng, vô cùng tốt. Là nhà thiết kế được nhiều nhãn hiệu thời trang săn đón nhất, lại là người tạo hình hot hàng đầu giới giải trí. Vậy nhưng Lê Gia Hào Hắn lại đào được tới tay, đây đúng là tức chết Lê Gia Tuệ hắn mà. Hắn vốn là con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn Khánh Điển, nếu không phải khi xưa bị lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm thì giờ này cái ghế tổng giám đốc kia phải là của hắn mới đúng. Lê Gia Hào vậy nhưng lại là người đã giành lấy vị trí đó của hắn. Lê Gia Tuệ càng nghĩ lại càng tức giận. Lần này Lê Gia Hào lại đào tới được một nhà thiết kế lẫy lừng như vậy, càng để mọi người thấy Lê Gia Hào xuất sắc, càng mang Lê Gia Hào ra mà so sánh với Lê Gia Tuệ hắn, hắn thực sự là không cam tâm.. vì cái gì chứ, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác đều là hắn thua Lê Gia Hào.. Lê Gia Tuệ tức giận quăng tất cả đồ trên bàn xuống đất, dọa cho mấy nhân viên bên ngoài đều là sợ đến run người. ~\~\~\~\~\~\~\~\ Trong phòng ngủ của căn hộ trung cư cao cấp, một hình dáng nhỏ nhắn đang ngồi trước máy vi tính nói chuyện cùng một ông lão tầm tám mươi tuổi. Ông lão với giọng nói đầy từ ái vang lên. "Tin Tin về bên đó con đã quen chưa?" Tin Tin nhìn ông lão cười ngọt ngào nói. "Ông cố.. con rất tốt.. ông cố có khỏe không ạ?" Ông lão cười rung rung chòm râu bạc, ánh mắt tràn đầy từ ái cùng yêu thương. "Ông cố khỏe.. Tin Tin thật ngoan, còn biết gọi hỏi thăm ông cố, không như cái đứa nhóc vô tâm nào đó.. hừ hừ.." Tin Tin nghe ông lão nói vậy liền cười càng thêm phần đáng yêu, cái miệng nhỏ hơi chu ra. "Ông cố.. ông cố đừng trách mẹ con.. mẹ con rất nhớ ông cố đó ạ.. ngày nào mẹ cũng nhắc tới ông cố.." Ông lão này chính là Hà Nhất Hải là ông ngoại nuôi của Trần Thanh Trúc, năm xưa khi cô lưu lạc một mình nơi đất khách, đã vậy còn mang theo đứa nhỏ nữa. Một lần vô tình trong hiểm cảnh mà cứu con gái Hà Nhất Hải là Hà Tuyết Mai bị bệnh tim tái phát trên đường. Vậy là cơ duyên xảo hợp, Hà Tuyết Mai thấy cảnh mẹ góa con côi, xót thương hai mẹ con Trần Thanh Trúc, mà bà lại luôn mong muốn có một đứa con gái vậy là liền nhận Trần Thanh Trúc làm con nuôi. Đưa hai mẹ con cô về nhà mình. Hà Nhất Hải cũng rất yêu thương hai mẹ con Trần Thanh Trúc xem hai mẹ con như ruột thịt mà đối đãi. Hà Tuyết Mai từ nhỏ đã mang bệnh tim bẩm sinh trong người, khi còn trẻ một lần yêu đương đã mang thai, nhưng người đàn ông kia lại là kẻ sở khanh khi biết bà có bệnh tim liền không từ mà biệt, quất ngựa truy phong. Bà có bệnh tim nên mang bầu vô cùng vất vả, cơ hồ là đã đặt cược cả mạng sống mà sinh ra đứa nhỏ. Con trai bà là Hà Quý Nhân, sinh ra khỏe mạnh, nhưng bà lại không thể làm mẹ lần nữa. Hà Tuyết Mai quyết định ở vậy nuôi con, không lấy chồng. Hà Quý Nhân lớn lên vô cùng hiếu thảo, tính tình ôn hòa, ấm áp. Khi Trần Thanh Trúc được Hà Tuyết Mai nhận làm con nuôi Hà Quý Nhân vô cùng vui vẻ mà chấp thuận, không chỉ vậy anh còn rất tốt với hai mẹ con Trần Thanh Trúc. Còn tiếp Chương 6 Không đành lòng Tin Tin nhìn Hà Nhất Hải. Đối với ba người nhà ông cố mẹ bé vẫn luôn căn dặn bé phải hiếu thuận, ngoan ngoãn và nghe lời của họ. Bởi vì họ vừa là người thân vừa là ân nhân của hai mẹ con. Tin Tin vẫn luôn ghi nhớ. Tin Tin "Ông cố.. con vô cùng nhớ người nha.. ông cố phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, không được thức khuya đâu. Khi nào ông cố nhớ con thì gọi điện cho con nhé.." Hà Nhất Hải bên kia nhìn bé ánh mắt nhớ mong có chút rưng rưng. "Ông cố cũng rất nhớ Tin Tin của cố.. cũng chỉ tại con nhóc vô tâm kia, đang yên đang lành lại đòi trở về nước làm cái gì không biết. Ở bên này một nhà đoàn tụ vui vẻ không tốt hơn sao?" Tin Tin nghe Hà Nhất Hải của trách mẹ mình thì liền sốt sắng nói đỡ. "Ông cố.. người cũng biết mà mẹ con trở về bên này là có việc cần làm. Phải xa mọi người mẹ con cũng rất khổ tâm a.." Hà Nhất Hải "Hừ hừ.. con nhóc đó ý hả.. haizzz.. thôi không nhắc tới mẹ con nữa. Tin Tin kể cho ông nghe một chút chuyện bên đó đi.." Hà Nhất Hải biết rất rõ Trần Thanh Trúc có việc của mình, chỉ là ông vô cùng xót thương cho đứa nhỏ này. Tuổi còn trẻ đã phải mang theo đứa nhỏ bôn ba bên ngoài, cũng không dễ dàng gì. Trong năm năm này, ông đã đem cô xem như cháu gái ruột thịt mà yêu thương nên bây giờ thấy cô phải ở bên ngoài vất vả, vẫn là không đành lòng. Hai người một già một trẻ tâm sự với nhau rất lâu, mãi tới lúc Trần Thanh Trúc trở về mới ngắt máy, vẫn là Hà Nhất Hải lão gia không đành lòng nhìn thấy cháu gái mình, nhìn thấy cô, ông sợ không kìm lòng nổi mà trách cứ cô, khiến cô tự trách. Trần Thanh Trúc vào nhà cở giày ra, liền ném người lên sopha nằm thẳng người, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Tin Tin từ trong phòng đi ra nhìn cảnh này liền lắc cái đầu nhỏ, đi đến tủ lạnh rót một ly nước mang tới. Trần Thanh Trúc xúc động, nhìn con trai, với tay ôm bé vào lòng, từ trên mặt bé hạ xuống những nụ hôn. "Con trai của mẹ là tốt nhất.. yêu con nhất.." Tin Tin để mặc cho cô ôm, hôn thỏa thích, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được phải đẩy cô ra, lắc đầu. "Mẹ.. kiềm chế.. kiềm chế.. mẹ cứ như thế sẽ làm hao mòn hết nhan sắc của con.." Trần Thanh Trúc bị con trai ghét bỏ liền bất mãn. "Tin Tin.. con có nhan sắc sao? Có sao? hừ hừ.. được một đại mỹ nữ như mẹ ôm, hôn con phải cảm thấy đây là một niềm hạnh phúc to lớn, con không biết ở ngoài kia có bao người mong được như con mà không được đấy.." Tin Tin bất đắc dĩ, một đàn quạ đen bay đầy đầu, kịch bản lại lặp lại.. "Mẹ.. con đi nấu cơm đây.." Trần Thanh Trúc một lần nữa bị ghét bỏ, nhăn mày. "Này.. con.. thằng nhóc chết tiệt chạy nhanh như vậy làm gì?" Tin Tin chạy vào bếp liền vỗ ngực thở. Mẹ bé mỗi lần tự luyến đều là như vậy, thật đáng sợ.. ~\~\~\~\~\~\~\~\ Lê Gia Hào lẳng lặng nhìn người ngồi trước mặt mình, ánh mắt sắc lạnh như muốn đông cứng đối phương lại. Lê Xuân Trường nuốt một ngụm nước miếng, hít một hơi thật sâu mới dám lên tiếng. "Anh.. anh nhất định phải cứu em lần này.. em thực sự hết cách rồi.." Lê Gia Hào nhìn người thanh niên trước mặt. Cậu ta là Lê Xuân Trường con trai của chú ruột anh Lê Bác Minh. Năm nay hai mươi sáu tuổi. Là một thanh niên ăn chơi trác táng, vô sư vô sách, không ai có thể quản. "Chú lấy gì trao đổi để anh giúp chú.." Lê Xuân Trường thoáng giật mình ngơ ngác, cậu ta thì làm gì có gì cơ chứ nhỉ.. Lê Gia Hào cũng không có vòng vo quá nhiều liền nói. "Anh là người làm kinh doanh, cái gì với anh cũng phải là trao đổi lợi ích. Tuy chú là người nhà, nhưng việc chú nhờ anh giúp chú giải quyết lại là một chuyện quá phức tạp, rủi do cao, tràn đầy nguy cơ.." Lê Gia Hào đúng là hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, thằng em anh vậy nhưng lại có thể ngu si tới mức bị lừa thua sạch cổ phần công ty trong tay. Không những vậy còn mất luôn cả nhà ở. Chuyện này mà truyền tới tai của chú anh, không biết ông có tức giận tới nhẩy khỏi giường bệnh luôn không. Chú anh vốn sức khỏe không được tốt lắm, lấy thím anh mãi mới có được một mụn con độc đinh này, đâm ra có phần nuông chiều dung túng nó. Nhìn Lê Xuân Trường, Lê Gia Hào nghĩ đứa em này của mình dù thế nào cũng phải chỉnh đốn một phen, nếu không sau này chú thím anh về sau khó mà yên ổn an hưởng tuổi già với nó. Lặng lẽ ra quyết định. Vốn là trước đây anh không muốn quản vì chú thím anh còn đó, họ không nói, anh cũng không thể chạy tới nói muốn quản con thay họ được. Nhưng lần này trước khi ra nước ngoài trị bệnh chú anh đã nói nhờ anh quản nó, mà lần này nó tự mang mình tới cửa, anh cũng không thể không quản. Còn tiếp Kiều Lê Các bạn hãy like, vote, nhấn theo dõi và nhận xét cho mình nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Nhớ like, vote, nhấn theo dõi và nhận xét để ủng hộ mình nhé Điều quan trọng phải nhắc lại.. hhhh Chương 7 Trợ lý của trợ lý "Nếu chú đồng ý vậy để anh cho người soạn ra một bản hợp đồng đưa tới. Từ ngày mai chú sẽ tới đây làm trợ lý của trợ lý Trần.." Lê Xuân Trường trợn to mắt nhìn Lê Gia Hào trân trối.. cậu có nghe nhầm không? Trợ lý của trợ lý.. "Anh.. em tới làm trợ lý của trợ lý sao? Thật là mất mặt." Lê Gia Hào nhún vai, biểu tình không sao cả. "Tùy chú.. anh cũng không có muốn o ép ai cả. Chú có thể không tới.. còn về chuyện của chú anh cũng có thể không giúp.." "Anh.. em sai rồi.. em tới em tới là được chứ gì? Nhưng em không biết làm gì đâu đó. Em chỉ tới thôi.." Lê Gia Hào kéo khóe miệng, giội cho Lê Xuân Trường một chậu nước lạnh. "Chú cứ tới, không biết gì thì anh sẽ căn dặn trợ lý Trần kỹ một chút chiếu cố tới chú." Cốc.. cốc.. Trần Lãnh từ bên ngoài đi vào ôm theo tới một tập tài liệu. Lê Gia Hào nhìn Trần Lãnh, để anh mang tài liệu đặt xuống bàn làm việc, liền nói. "Trợ lý Trần cậu đi chuẩn bị cho tôi một bản hợp đồng mang tới đây. Trong hợp đồng ghi rõ.." Rất nhanh hợp đồng đã được trợ lý Trần mang tới. Lê Xuân Trường nhìn bản hợp đồng trong tay, lại nhìn Lê Gia Hào, mếu như muốn khóc, đau khổ nói. "Anh.. có thể không ký có được không?" Lê Gia Hào "Tùy chú.. anh không ép.." Lê Xuân Trường thật muốn khóc.. đây là không ép sao? Đây là xay sinh tố luôn rồi.. "Anh.. thôi.. vẫn là em nên ký.." Đặt bút ký vào bản hợp đồng mà lòng của Lê Xuân Trường thống khổ không thôi. Sau khi Lê Xuân Trường ký xong, Lê Gia Hào quay qua nói với Trần Lãnh. "Trợ lý Trần.. sau này cậu ta giao cho cậu. Không cần biết cậu dùng biện pháp gì nhưng một năm tới tôi cần nhìn thấy kết quả mà cậu ta làm ra, đạt đến một trình độ nhất định, cậu hiểu chứ.." Trần Lãnh trợn to mắt như không giám tin vào tai mình nữa, boss đang đùa gì vậy. Giao cho cậu ta một đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi, phá của, để cậu ta dẫn dắt, lại còn muốn trong vòng một năm có kết quả nhất định, đây là đang làm khó cậu ta sao? Trần Lãnh nhăn nhó, muốn than trời, nhưng lệnh của boss cậu ta giám trái sao? Nuốt một ngụm nước miếng, Trần Lãnh nhìn Lê Gia Hào dè dặt mở miệng. "Sếp.. thực sự tôi làm gì với cậu ta cũng không thành vấn đề?" Lê Gia Hào "Không thành vấn đề." Lê Xuân Trường ngước đôi mắt u oán nhìn Trần Lãnh. "Trợ lý Trần.. sau này mong anh giúp đỡ.." Lê Gia Hào đúng lúc này rất không nể tình mà giội tiếp cho cậu ta thêm một gáo nước lạnh nữa. "Trợ lý Trần.. nếu cậu nương tay với cậu ta.. vậy hình phạt cậu tới lĩnh.. còn về phần chú Lê Xuân Trường nếu không làm nổi cái gì cho ra hồn vậy thì.. chú tự mình hiểu.." Lê Xuân Trường mếu máo, mặt như ăn phải trái đắng mà vặn vẹo. Trần Lãnh cũng chẳng khá hơn là bao, u sầu cực khổ nhìn Lê Xuân Trường. ~\~\~\~\~\~\~\~\ Trần Thanh Trúc dắt theo Tin Tin đi tới nhà hàng Thanh Hoa. Tin Tin nắm tay mẹ, ánh mắt quan sát xung quanh, hỏi. "Mẹ.. mẹ định dẫn con đi gặp nhân vật to lớn nào vậy ạ?" Trần Thanh Trúc nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói. "Mẹ dẫn con đi gặp mấy người bạn của mẹ.. con cứ tự nhiên đi." Tin Tin nhún nhún vai mặt đầy vẻ không tình nguyện. Nhưng để mẹ bé vui lòng bé vẫn là mỉm cười. "Vâng ạ.." Trần Thanh Trúc hài lòng xoa xoa đầu bé cười hiền dịu.. Trong nhà hàng một bàn ăn có bốn người, hai người lớn và hai đứa trẻ. Hoàng Ngân nhìn chồng hỏi. "Ông xã.. sao Trúc lâu vậy? Anh có nhắn rõ địa chỉ cho em ấy không vậy? Em đã nói anh rồi, em ấy mới về nước, đường đi chưa thể rõ ràng, mình đi qua đó đón rồi cùng tới thì anh lại không nghe cơ.." Hà Huy bị vợ trách cũng chỉ biế cười trừ, rồi nhẹ giọng nói. "Vợ à.. chờ thêm chút nữa đi, em đừng nôn nóng quá, đường xá xe cộ nhiều chắc là tắc đường mà thôi.." "Anh Huy.. chị Ngân.." Hoàng Ngân còn đang muốn nói chồng vài câu thì lại nghe có tiếng gọi, liền xoay qua nhìn. Trần Thanh Trúc một thân váy màu hống phấn, tà vày theo từng bước chân mà lay nhẹ nhàng. Trong tay dắt theo đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười hướng về phía họ mà đi tới. Hoàng Ngân vui mừng đứng lên đi lại, ôm lấy Trần Thanh Trúc, xúc động như muốn khóc. "Con nhỏ vô lương tâm này, bao năm không gặp, vậy mà về nước cũng không nói một tiếng.. có còn coi anh chị là người thân hay không hả?" Trần Thanh Trúc bị ôm tới nghẹt thở, nhỏ giọng xin tha. "Chị à.. em sắp chết ngạt rồi.. ẹc.. tha cho em đi mà.. em là vì không muốn để cho hai người lo lắng.." Chưa để Trần Thanh Trúc nói hết, Hoàng Ngân đã cốc cho cô một cái. "Lo lắng.. biết anh chị lo lắng mà không nói, như vậy anh chị chính là lo lắng gấp bội biết không?" Trần Thanh Trúc ngượng ngùng xoa xoa trán. "Em biết sai rồi.. em xin lỗi.." Hoàng Ngân cũng không có thực sự mà trách cô, liền xua tay bỏ qua. "Thôi bỏ đi, về là tốt rồi." Hoàng Ngân lại nhìn đứa nhỏ đứng cạnh Trần Thanh Trúc, nước mặt trào ra, cô đưa tay lau nhẹ đi, ngồi xuống hai tay đưa lên xoa mặt của Tin Tin. "Tin Tin đây sao? Mới đó mà đã lớn vậy rồi.. Nếu ngày đó.. thì bây giờ.." Hà Huy thấy vợ như vậy, sợ Hoàng Ngân lại nói điều không nên nói liền tới ôm lấy Tin Tin lên, cười với bé, lại vẫy tay với hai đứa nhóc nhà mình ý bảo chúng tới chỗ này. Còn tiếp Chương 8 Tin Tin kết bạn Hai đứa nhỏ thấy ba vẫy mình, đứa lớn liền nắm tay đứa nhỏ chạy tới. Hà Huy nhìn hai nhóc nói. "Tuấn Anh, Khánh Linh tới làm quen với bạn mới nào.. đây là bạn Trần Bình An, năm nay bảy tuổi, các con cũng có thể gọi bạn ấy là Tin Tin nếu như bạn ấy đồng ý.." Nói đến đây Hà Huy hơi ngừng lại đặt Tin Tin xuống, xong tự mình cũng ngồi xổm xuống nhìn Tin Tin nói. "Bạn nhỏ Tin Tin, chú có thể gọi con như vậy chứ?" Tin Tin không do dự mà gật đầu luôn. Với bé gọi Tin Tin vẫn là dành cho những người gần gũi, thán thiết gọi, mà những người trước mặt này một nhà đều là cho bé một cảm giác rất là thân thuộc, vậy nên bé không có cần suy nghĩ nhiều liền đồng ý. "Được ạ.." Hà Huy được bé chấp thuận liền vui vẻ nói tiếp. "Tin Tin.. đây là hai bạn nhỏ nhà chú. Hà Tuấn Anh và Hà Khánh Linh. Tuấn Anh bằng tuổi con, nhỏ hơn con hai tháng, các con sau này chơi thân với nhau một chút, chú với ba con.. aiz.. còn Khánh Linh năm nay hai tuổi, sau này có gì con nhớ nhường em một chút nhé" Tin Tin đưa mắt nhìn hai người bạn nhỏ trước mặt, có chút suy ngẫm, rất nhanh bé liền đưa tay ra làm bộ dáng bắt tay với Hà Tuấn Anh. "Chào bạn.. mình là Trần Bình An.. bạn cũng có thể gọi mình là Tin Tin nếu muốn.." Hà Tuấn Anh cũng có chút mến bạn nhỏ trước mặt, nhanh chóng bắt tay của Tin Tin nói. "Chào ban.. mình là Hà Tuấn Anh.. bạn cũng có thể gọi mình là Bin.. sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau nhé.." Tin Tin lại nhìn cô nhóc bên cạnh Bin. Cô nhóc mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc cột thành hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, hai má phúng phính khiến người ta muốn cắn một cái, môi nhỏ hồng hồng chúm chím, vô cùng đáng yêu. Tin Tin đi tới nắm lấy tay cô bé, bàn tay cô bé nhỏ nhắn, mũm mĩm, trắng hồng mịn màng vô cùng, cậu bé cười nói. "Chào em.. sau này chúng ta sẽ là bạn và chơi với nhau thật vui nhé.." Ai cũng nói tình bạn của trẻ nhỏ là thuần khiết nhất, chúng rất nhanh sẽ thiết lập được một tình bạn thân thiết, không lo toan vụ lợi gì cả. Ba đứa nhóc trong một thời gian rất ngắn đã chơi rất thân thiết với nhau, cười nói rộn rã.. Trần Thanh Trúc nhìn ba đứa nhỏ nói. "Đã rất lâu rồi Tin Tin chưa có vui vẻ như vậy?" Hoàng Ngân nắm lấy tay Trần Thanh Trúc như muốn an ủi. "Em đã làm rất tốt rồi. Một cô nhóc như em, khi đó ngay cả bản thân còn lo chưa tới vậy mà một thân một mình mang theo đứa nhỏ có thể như bây giờ đã là quá giỏi rồi.." Trần Thanh Trúc khẽ thở dài một tiếng. "Đứa nhỏ này mạng khổ. Đi theo em nó cũng đã ăn trăm đắng nghìn cay. Càng nhìn nó hiểu chuyện như vậy tim em càng đau chị à.." Hoàng Ngân nhìn về hướng mấy đứa trẻ đang chơi đùa, khẽ nói. "Biết làm sao được, mỗi người một số phận, tạo hoa trêu ngươi.." Hà Huy ngồi một bên cũng nén tiếng thở dài, nói. "Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa, nhắc lại chỉ càng thêm xót xa mà thôi.." Hoàng Ngân rất hiểu ý chồng, liền nói sang chuyện khác. "Trúc này lần này em về đã có dự định gì chưa?" Trần Thanh Trúc gật đầu nói. "Em dự định sẽ về hẳn. Hôm trước em đã tìm được việc rồi ạ." Hà Huy "Vậy sao? Là công ty nào vậy?" Trần Thanh Trúc "Dạ.. là tập đoàn Khánh Điển ạ." Hoàng Ngân "Tập đoàn Khánh Điển sao? Trúc.. em giỏi thật đó.." Hà Huy nghe Trần Thanh Trúc nói vậy liền nói. "Em ở bên đó có được không? Nếu không thì tới chỗ anh đi.." Trần Thanh Trúc "Không cần đâu anh, về bên anh em đâu có biết làm cái gì chứ?" Hà Huy nghe Trần Thanh Trúc nói hơi khựng lại một chút. Đúng như cô nói công ty bên anh là một công ty kinh doanh địa ốc, khách sạn và trung tâm thương mại. Không như Khánh Điển một tập đoàn xuyên quốc gia, mọi mảng kinh doanh đều có tham gia, nhưng tập đoàn này chủ lực vẫn là thời trang và giải trí. Mà Trần Thanh Trúc lại là nhà thiết kế thời trang vậy cô tới Khánh Điển là chuyện đương nhiên. Nghĩ ra điều nay Hà Huy bất giác cảm thấy mình hôm nay mất thông minh rồi, cười nói. "Anh quên mất.. Trúc bây giờ đã là một nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới rồi.." Hoàng Ngân nhìn chồng mà trách yêu. "Hừ.. hừ.. Trúc nhà em là ai chứ.. nữ ma đầu làng thời trang quốc tế, tập đoàn Khánh Điển kia chắc chắn là đã phải nói gãy lưỡi mới được hợp tác cùng em ấy, vậy mà một công ty địa ốc như anh lại tới nói em ý tới làm việc, anh định chôn vùi đi một tài năng hay sao? Anh thử làm xem mấy người trong giới thời trang, cùng tín đồ thời trang có tới mà đạp nát công ty của anh không?" Hà Huy cười cười có chút chột dạ. "Anh chỉ là sợ em ấy vấy vả, lại bị người ta bắt nạt, tới lúc ấy vợ chẳng phải sẽ lột da anh sao?" Hoàng Ngân "Đúng vậy.. dù thế nào đi chăng nữa, nếu em ấy mà bị bắt nạt anh cũng phải bảo vệ chu toàn, nếu không thì.." Hà Huy "Vợ à.. anh biết rồi.. Trúc còn ở đây, mặt mũi của anh, vợ.. em cho chút đi mà.." Hoàng Ngân trợn to mắt nhìn chồng mình. "Trước mặt Trúc anh nghĩ mình còn cần mặt mũi sao?" Lần này Hà Huy hoàn toàn câm nín.. Còn tiếp Kiều Lê "Mọi người ơi! Mọi người ơi! Like vote và nhấn theo dõi để ủng hộ mình nhé.. Chúc các bạn có những phút giây thư giãn vui vẻ. Cảm ơn vì đã quan tâm tới chuyện của mình nhé.." Chương 9 Nếu chuyện kia không xảy ra Trần Thanh Trúc nhìn hai vợ chồng Huy và Ngân thì không khỏi ngưỡng mộ, trong lòng cô cũng có một chút xót xa thoáng qua. Cô rất nhanh đã gạt bỏ chút xao động đó, lấy lại tinh thần cười vui vẻ hàn huyên cùng hai vợ chồng Huy và Ngân. Trở về đến nhà Tin Tin nhìn mẹ mình hỏi. "Mẹ.. nhà chúng ta và gia đình Bin trước đây rất thân thiết sao?" Trần Thanh Trúc đi lại tủ lạnh lấy một lon nước ra uống, uống xong mới gật đầu, trả lời bé. "Đúng vậy.. nếu chuyện kia không xảy ra thì có lẽ.." Tin Tin "Mẹ.. mẹ đừng có buồn.." Có một số chuyện Tin Tin biết rõ, bé cũng vô cùng đau lòng nhưng bé là một nam tử hán bé phải mạnh mẽ để bảo vệ mẹ. Mẹ bé vì bé mà thanh xuân này coi như bỏ lỡ rồi. Đây là bà ngoại nuôi nói cho bé hiểu, mẹ vì bé mà đã hi sinh rất nhiều, bé phải yêu thương và bảo vệ mẹ, không để mẹ buồn. Trần Thanh Trúc ngồi xuống ôm lấy Tin Tin. "Tin Tin.. con có muốn đi gặp.." Tin Tin mắt long lanh ánh nước gật đầu, nghẹn ngào, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. "Mẹ.. con cũng rất nhớ.." Trần Thanh Trúc gật gật đầu. "Mẹ biết.. mẹ dẫn con đi gặp họ.." Tại một nghĩa trang ở ngoại thành Trần Thanh Trúc tay nắm chặt tay Tin Tin, hai mẹ con đứng lặng lẽ nhìn hai ngôi mộ trước mặt. Trên hai ngôi mộ là hai tấm hình của hai người. Người con gái mặc một chiếc áo dài trắng, trên ngực áo cài một bông hồng màu đỏ. Người con trai mặc một chiếc áo sơ mi cũng màu trắng và ngực áo cũng cài một bông hồng đỏ. Cả hai đều mỉm cười hạnh phúc. Nước mắt Trần Thanh Trúc cứ lặng lẽ chảy dài trên gò má. Tin Tin đứng bên cạnh cô ánh mắt nhìn hai người trong ảnh, tràn đầy niềm nhớ mong. Trần Thanh Trúc nhỏ giọng khẽ thì thầm. "Anh chị.. hai người ở nơi đó có hạnh phúc không? Em rất nhớ hai người!" ~\~\~\~\~\~\~\~\ Trần Thanh Trúc từ trong siêu thị đi ra, trên tay xách lỉnh kỉnh rất nhiều đồ, du chuyển có chút khó khăn. "A.. aizzz.. ui.." Do đi dày cao gót lại xách nhiều đồ vậy nên Trần Thanh Trúc đã bị va vào một người thân hình chao đảo một chút rồi hoa hoa lệ lệ mà ngã xuống. Lê Gia Hào trên đường trở về nhà liền ghé qua siêu thị mua một chút đồ, trên tay anh xách một túi tay còn lại đang với lấy một chai xì dầu trên kệ thì bị một người va vào. Người kia là một cô gái, cô gái ngã xuống cái mũ trên đầu sụp xuống che đi phần khuôn mặt. Lê Gia Hào nhanh chóng khom người nâng người lên, miệng hỏi thăm. "Cô có sao không?" "Anh.. tôi.." Trần Thanh Trúc bị đau có đôi chút oán trách, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người kia liền trợn to mắt nhìn.. "Lê tổng.." Lê Gia Hào nhìn thấy cô gái ngửa mặt lên nhìn mình cũng vô cùng ngạc nhiên. "Cô Helen.." Lê Gia Hào giúp Trần Thanh Trúc đứng dậy, nhặt đồ lên giúp cô. Trần Thanh Trúc nhìn Lê Gia Hào cười nói. "Cảm ơn Lê tổng.." Lê Gia Hào rất ga lăng mà giúp Trần Thanh Trúc mang đồ tới nơi thanh toán rồi lại mang ra xe giúp cô. Trần Thanh Trúc nhìn Lê Gia Hào có ấn tượng khá tốt. Cô nói. "Cảm ơn Lê tổng.." Lê Gia Hào "Không có gì.. việc nên làm thôi.." Nhìn theo bóng chiếc xe đã đi khuất Lê Gia Hào khẽ lắc đầu một cái rồi đi vào trong. ~\~\~\~\~\~\~\~\ Reng.. reng.. "Thưa sếp.. có cô Helen tới ạ.." "Mời cô ấy vào.." Trần Thanh Trúc hôm nay mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng, chân váy chữ a màu đen. Nhìn thấy cô tới Lê Gia Hào nở một nụ cười đúng chuẩn, ôn hòa đứng dậy đi tới. Hai người bàn công việc với nhau rất nghiêm túc, nhưng tới lúc Trần Thanh Trúc muốn ra về thì một sự cố đã xảy tới với cô. Trong lúc Trần Thanh Trúc đứng dậy thì trước mắt tự nhiên tối sầm lại, rồi ngã xuống.. ~\~\~\~\~\~\~\~\ Trong bệnh viện Lê Gia Hào nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, thấy bác sĩ đã khám xong cho cô, anh liền hỏi. "Bác sĩ.. cô ấy có sao không vậy? Trước đó còn rất tốt tại sao lại đột nhiên xảy ra tình trạng này chứ?" Bác sĩ nhìn Lê Gia Hào một cái liền nói. "Cô ấy bị chứng huyết áp thấp, tụt huyết áp đột ngột nên mới vậy.." Căn dặn Lê Gia Hào vài câu thì bác sĩ đi ra ngoài. Trên giường bệnh Trần Thanh Trúc tỉnh lại, nhìn thấy Lê Gia Hào đang ở đây, thì có chút sửng sốt. "Lê tổng.." Lê Gia Hào nhìn Trần Thanh Trúc, ánh mắt có phần phức tạp. "Cô mắc chứng huyết áp thấp, tụt huyết áp đột ngột, sau này nên chú ý một chút.." Trần Thanh Trúc có đôi chút ngượng nghịu. "Tôi có lẽ đã làm phiền tới Lê tổng rồi.. rất cảm ơn anh.." Lê Gia Hào "Không sao cả.. nhưng cô nên chú ý tới sức khỏe của mình hơn.." Còn tiếp Kiều Lê Like và vote cùng nhấn theo dõi nhiệt tình nào các bạn ơi! Trang 1 của 3 trang 1 2 3 »
Lê Gia Tuệ cứng họng biết mình lỡ lời, ngượng ngùng, cười gượng nói."Cô đừng có hiểu lầm, tôi không phải có ý đó... tôi chỉ là... aizzz... tôi thực không khéo ăn nói cho lắm, tôi chỉ muốn đùa giỡn như bạn bè để chúng ta làm quen với nhau một chút mà thôi..."Trần Thanh Trúc "Hừ... rất tiếc tôi lại thấy không phải như thế đi..."Đào Hà Trang thấy vậy liền cười giảng hòa" Chỉ là hiểu lầm, chúng ta mới quen biết nên chưa có hiểu rõ nhau ý mà. Thực ra anh Tuệ cũng chỉ là thích đùa giỡn chút thôi. Chúng tôi cũng rất hay đùa như vậy... haha... cô đây đừng hiểu lầm..."Bên ngoài thì nói như vậy nhưng trong lòng cô ta lại âm thầm chửi rủa Trần Thanh Trúc đến mười tám đời luôn rồi. Cô ta sao lại có thể nào không nhận ra Trần Thanh Trúc chứ, ấn tượng mấy lần bị Trần Thanh Trúc làm cho mất mặt thật là có chết đi đầu thai lại cô ta cũng chẳng thể nào có thể quên nổi. Lần này cô ta âm thầm quyết tâm hạ nhục Trần Thanh Trúc một lần để xả giận cho bõ, hay nếu không thì cũng phải chọc cho Trần Thanh Trúc tức đến phát điên lên mới Nhất Sơn cười nhướng nhướng chân mày, nói."Chuyện này bỏ qua được thì bỏ qua, không bỏ qua được thì chúng ta đành phải chia bàn vậy...""Ấy... không sao... không sao. Lâu lâu ăn cay đổi bữa cũng được mà..."Mạc Vân Anh nhanh nhảu mà đón lời của Trần Nhất Sơn. Vừa nói vừa gắp một miếng bạch tuộc cay bỏ vào miệng, vị cay xộc lên mũi, khiến mặt cô ta đỏ bừng lên, nước mắt nước mũi giàn giụa ra ngoài...Trần Thanh Trúc ở một bên, đưa tay nhéo Lê Gia Hào một cái, trong lòng thì nở hoa khi nhìn cái biểu hiện ăn cay khổ sở của Mạc Vân Anh. Lê Gia Hào bất đắc dĩ chỉ biết lắc lắc đầu... rồi đưa tay gắp một con tôm bỏ vào bát thong thả lột vỏ Vân Anh khẽ nhíu mày quan tâm nói."Anh Hào... anh cũng đâu có ăn được cay, với lại anh cũng bị bệnh dạ dày mà, ăn nhiều cay không tốt đâu...""Cảm ơn cô quan tâm, nhưng tôi giờ đây thực sự là vô cùng yêu thích ăn cay, có thể nói không có cay thì tôi ăn không ngon. Còn bệnh dạ dày thì tôi đã khỏi dứt từ lâu rồi kìa..."Lê Gia Hào vừa dứt lời thì trong tay đã lột được hai con tôm lớn, cười lấy lòng đem bỏ vào bát của Trần Thanh Trúc một con, còn mình tự ăn một con, gật gật đầu tỏ vẻ vô cùng thưởng thức. Trần Thanh Trúc chẳng hề khách khí mà thoải mái hưởng thụ sự ưu ái Hà Trang bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên, nháy nháy mắt mà nói."Xin hỏi cô đây tên là gì, thực sự là thất lễ mà, khi ngồi cùng bàn mà chưa được biết tên để tiện xưng hô cho phải. Xin tự giới thiệu tôi là Đào Hà Trang chắc cô đây cũng không xa lạ gì với tên của tôi đâu nhỉ. Tôi là diễn viên dưới cờ của tập đoàn Khánh Điển, bạn trai tôi chính là con trai cả của chủ tịch tập đoàn, là anh trai của anh Hào tổng giám đốc đây... mà bên cạnh tôi chính là bạn gái của anh Hào mới từ nước ngoài trở về, Mạc Vân Anh. Hai người họ cũng đang có một chút hiểu lầm, tôi cũng là đang cảm thán sợ có hồ ly tinh nào đó nhân cơ hội nhảy vào phá đám. Chỉ mong sau bữa cơm anh Hào và Vân Anh có thể hết hiểu lầm rồi có thể dùng tình cảm mà xua đuổi hồ ly tinh mà thôi. Cũng mong là mấy cái con hồ ly kia có mắt nhìn một chút là được, chạy cho xa, tránh để người khác chướng mắt mà đạp chết. Cô gái... cô nói có đúng không?""Đào Hà Trang... cô đừng có mà quá phận... cô nói hươu nói vượn gì đó. Tôi và Mạc Vân Anh giờ đây chẳng còn liên quan gì cả, chỉ là người dưng nước lã mà thôi. Còn tôi nói cho cô biết, đây mới chính là người yêu của tôi bây giờ, cũng sẽ là vợ của tôi đời này kiếp này. Cô mà còn nói nhăng cuội một lần nữa tôi sẽ cho cô ăn đủ vị đau khổ, đủ để cô ngậm miệng đấy... Cô mau nói xin lỗi với người yêu của tôi mau... còn nữa tên của người yêu tôi không thể tùy tiện để chó hay mèo gọi được, nên không thể nói..."Lê Gia Hào lần này thực sự không thể nhịn được, đứng phắt dậy, ôm lấy Trần Thanh Trúc vào lòng, rồi trừng mắt, lạnh lùng quét ánh mắt có thể đóng băng người nhìn Đào Hà Trang rồi gằng từng chữ mà nói. Những lời anh nói ra tựa như bom nguyên tử phát nổ khiến cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, nhất thời không phản ứng lại được sau đó Mạc Vân Anh nước mắt rơi lã chả, thút thít mà nghẹn ngào nói."Anh Hào... anh đừng như vậy mà... có gì chúng ta từ từ hãy nói, anh đừng có lôi người con gái khác vào thế thân. Anh đã chờ đợi em bao nhiêu năm, giờ em đã trở về rồi, anh đừng giận em nữa được không? Như vậy sẽ làm em khổ, anh khổ và cả cô ấy cũng khổ..."Lê Gia Hào cười lạnh nhìn Mạc Vân Anh, mỉa mai."Cô thật sự quá tự tin rồi... có thể có một thằng Hào yêu cô. Nhưng rất tiếc thằng Hào ấy đã chết lâu lắm rồi, chắc cũng sang cát được rồi. Vậy nên cô dừng ở đó mà ảo tưởng nữa. Lê Gia Hào tôi này ý mà giờ đây chỉ yêu một người duy nhất cho tới cuối đời này chính là cô gái mà tôi đang ôm trong ngực, đặt trong tim này mà thôi."Lê Gia Hào nói xong thì ôm Trần Thanh Trúc xoay người, đi thẳng ra cửa, chẳng nói lấy một lời bữa ăn ban đầu không khí vui vẻ hòa hợp bỗng chốc bị mấy người đáng ghét phá đám khiến bầu không khí trở nên khó thở, lúng túng vạn phần mà trôi qua.Còn tiếp
vợ yêu là mẹ đơn thân thuần khiết nhất